Cô Loan
Trong giang hồ, bất luận là nam nhi hay nữ tử, họ đều ước ao có được một đời một thế một đôi, vĩnh viễn hòa hợp.
Diệp mỗ lúc ấy còn trẻ, đã tìm được một nữ tử đáng giá để thật tâm như vậy. Nàng đối với ta rất tốt, tin tưởng ta vô điều kiện, nương tựa ta, giúp đỡ ta, hâm mộ ta. Nàng nói nàng sẽ đợi ta trở về, sau đó cùng ta trở về Trung Nguyên, sinh con dưỡng cái, cùng ta chung sống cả đời.
Ta đã nhận lời, nhưng trong lòng đã có nhiều chấp niệm trọng yếu hơn so với vị trí của nàng. Kết quả rằng, những lời nói đã qua ấy, đều không thể thực hiện được.
Ngày sau ta cưới người ngoài, cùng chung sống cả đời với nữ tử ấy.
Ta mỗi năm đều đi Vân Điền thăm thê tử của mình, đem sự tình xảy ra trong một năm báo cho nàng biết. Ta dần dần có được danh vọng và quyền lực, địa vị và địa bàn, có thuộc hạ đắc lực và cũng đã tạo nên uy tín thuộc về mình. Nhưng những thứ này lại không bằng ta từng có được nàng. Nhân sinh như leo núi, chỉ có thể quay đầu để ngắm, không thể quay đầu để đi. Ta muốn dùng tất cả để đánh đổi nàng quay lại, cuối cùng lại không thể được.
Kiếm của ta gọi Cô Loan, toàn võ lâm đều biết cái tên này, cũng biết chuyện cũ của ta và nàng.
Ta chưa hề nghĩ đến thê tử của ta sau này, nàng sẽ có cảm nhận như thế nào. Trong lòng của nàng còn có thiên hạ, cho rằng nắm lấy tay ta, có thể trợ giúp nàng hoàn thành sự nghiệp vĩ đại mà phụ thân nàng không thể làm được. Ta vẫn luôn cho rằng nàng sẽ không để ý thế nào là uyên ương liền cánh, kiêm (*một loại chim) điệp tình thâm.
Nhưng rốt cuộc, ta một lòng vì khát khao chinh bá thiên hạ mà lựa chọn vì thiên hạ chịu chết. Cũng giống như, ta vẫn tưởng rằng nàng chẳng qua chỉ là một kẻ đồng minh mà thôi, cuối cùng lại khóc trước mặt ta, muốn ta đừng đi.
Diệp mỗ cả đời, đã phụ lòng hai nữ tử.
Một kẻ là Vưu Nô Nhi cô độc nằm ở Vân Điền. Một kẻ là Thượng Quan Tiểu Tiểu cô độc sống trong loạn thế. Ta chưa từng trả giá qua thứ gì để mang hạnh phúc đến cho các nàng, nhưng các nàng lại cho rằng mình có thể làm được tất cả, giúp ta hoàn thành những việc mà ta muốn.
Thượng Quan cuối cùng để ta rời đi. Nàng biết rõ, ta không đi không được. Trước khi đi, ta đột nhiên nổi lên một ý nghĩ vớ vẩn trong đầu —— nếu như có kiếp sau, ta sẽ bên Nô Nhi cả đời. Nhưng nếu có tam sinh, ta nguyện hóa thân thành cây kiếm trong tay Thượng Quan, vì nàng mà đẫm máu, nhìn thấy nàng thành vương, du sơn ngoạn thủy trên thế gian này.
Thần Thuật.
Người trên giang hồ đều cho rằng ta tâm tư tinh tế. Nhưng sự thực là, tâm tư tinh tế chỉ là chuyện về sau mà thôi. Khi còn trẻ, ta rất ít phạm sai lầm, nhưng khi đã phạm sai một lần là lại rút kinh nghiệm từ lần ấy, đó là cách tiến bộ duy nhất.
Nhưng giang hồ hiểm ác, có rất nhiều người một khi đã phạm sai lầm, cũng đã mất đi toàn bộ cơ hội, không thể tiến bộ được nữa.
Ta rất may mắn, luôn luôn được quý nhân tương trợ. Tần Diệu Thủ cũng là một trong số đó.
Lần ấy ta phạm vào một sai lần ngu xuẩn. Ta thay y phục, đeo khăn che mặt, mang bội đao đi ra ngoài. Nhiệm vụ nọ cũng rất đơn giản. Chu Tiểu Nguyệt của Tứ Hải Thương Minh đáp ứng, chỉ cần ta có thể trộm được một Ly Hoa Miêu của Đông Bình Quận Vương phủ, nàng sẽ quyên bốn mươi vạn kim cứu tế nạn dân Hoàng Hà.
Nào ngờ trong Đông Bình Quận Vương phủ lại có Kiếm Phong cao thủ như vậy, mà trong lúc tung chiêu thức, hắn lại lấy ra Thần Thuật đầy danh tiếng.
Mặc dù cuối cùng ta mang được Ly Hoa Miêu ra, nhưng cũng bị Triệu Duẫn cáo trạng đến Khai Phong.
Đêm đó lúc ta cùng Kiếm Phong giao thủ, gặp được một kẻ ngồi ở phụ cận nóc nhà, đang cắn hạt dưa. Lúc ta trở lại Thâu Thiên Các, người kia cũng theo đến, ngồi ở ngoài cửa sổ, còn ngồi cắn hạt dưa.
Người ấy gọi là Tần Diệu Thủ. Sau khi ta biết hắn, cũng không cần tự mình đi trộm đồ, mà sau khi hắn biết ta, đều khiến người thiên hạ biết rõ cái tên Đạo Thánh.
À đúng rồi, sau lần kia ấy, ta lại thay hắc y ra ngoài, tất nhiên lại đổi bộ vũ khí.
Lần kia ta lại Tần Diệu Thủ tạo thành một ván cục lớn. Hắn trộm được Thiên Hạ Thập Đại Danh Đao một đêm thành danh. Mà ta cũng bởi sự cố Thần Thuật bị trộm, thành công rửa sạch tội danh.
Ta và Tần Diệu Thủ trở thành bạn bè từ đấy. Hắn thích náo nhiệt cũng thích xem kịch hay, ta thường bắt hắn giúp ta một số chuyện bận rộn, hắn luôn giúp, có lúc lại tỏ ra trẻ con, muốn ta nhớ kỹ ân tình mình thiếu nợ hắn. Ta tất nhiên sẽ nhận lời.
Ngày sau, ta rời Trung Nguyên, đến trú ở Yến Vân. Tần Diệu Thủ tới thăm ta, hỏi ta có chuyện gì muốn giao phó hay không. Ta nói không có —— hắn từng làm chuyện thay ta mà không báo trước; Trận chiến này, coi như báo đáp lại cho một kẻ dễ thương của Trung Nguyên là hắn đi.
Hồng Diệp
Ta rất thích Hồng Diệp, Hồng Diệp từng bị tổn hại mấy lần, mỗi lần cầm đi sửa đều làm Lạc Trúc không vui. Lần này, ta nhận lời hắn, ngày sau sẽ không làm hư Hồng Diệp.
Nhưng chinh chiến nơi giang hồ, cuối cùng vẫn không bỏ qua ta. Tám con khôi lỗi bị vỡ thành bột mịn, Hồng Diệp cũng hủy ngay trước mắt, ta rất bất lực. Công Tử Vũ thật sự quá mạnh mẽ. Ta không bảo vệ được tất cả mọi người. Ta chỉ có thể bảo vệ kẻ trước mắt, người mà ta có thể chạm tay đến.
Người trong nháy mắt có bao nhiêu ngắn, bao nhiêu dài.
Trong nháy mắt đó ta đã nhớ ra được rất nhiều chuyện, ta nhớ đã từng hẹn Công Tử Vũ ra nói chuyện, cũng từng khuyên Minh Nguyệt Tâm thu tay. Có người nói ta bảo hổ lột da, nhưng lòng ta không thẹn. Nghĩ cách nói động tâm bọn hắn cũng được, tùy thời đâm giết bọn hắn cũng thế, chỉ cần có một tia cơ hội mỏng manh có thể tránh đi hết thảy thứ này, ta cũng sẽ thử.
Bởi đối với một số người mà nói, nói chung cũng chỉ là một chữ "Chiến" mà thôi. Nhưng đối với ta, ta không muốn mất đi kẻ nào bên cạnh. Hai chữ sinh tử ấy, không thể quay đầu được.
Nãi nãi ( Bà bà) đã từng hỏi qua ta, tại sao tuổi còn nhỏ không hiểu được khí phách nhiệt huyết, lại giấu giếm mọi chuyện, lấy lui làm tiến.
Ta giả ngốc, nói làm gì có. Nãi nãi nhìn thấu ta, thở dài một tiếng, rồi lắc đầu.
Còn nhớ hồi bé, ta từng chạy ra ngoài, gặp được một con Hắc Hùng ( Gấu đen). Khi đó ta ngồi đối diện với Hắc Hùng hồi lâu, nó không ăn ta, lại đi ăn con mật ong kia, cuối cùng lại bị ong mật chích cho đến chết. Ta chẳng biết tại sao, lại có thể cảm nhận được nội tâm đau thương và sợ hãi của con Hắc Hùng ấy trước khi chết.
Khi bạn không hiểu được thời khắc sinh tử, dũng cảm tiến tới, không sợ sinh tử cũng không phải là chuyện rất khó. Khó khăn nhất là khi bạn đã thực sự trải qua sinh tử, thấy rõ được nỗi sợ hãi trong đấy, vẫn còn vì một số nguyên nhân mà kiên trì không lùi bước.
Ta từng cùng Lam Tranh nói chuyện qua vài câu. Lam Tranh chỉ vào cây quạt trên người ta nói, ve sầu rung trên lá, cũng không biết nó chỉ có sống được một mùa thu. Ta hỏi hắn, chúng ta đều sớm biết thọ mình chỉ trăm năm, cuối cùng sẽ chết đi. Vậy thì sẽ thế nào?
Lam Tranh nhìn mắt ta, hắn nói, ngươi nghe tiếng ve kêu kia —— dẫu thiên ý có hà khắc như thế, nó vẫn cứ rộn ràng kêu, xuyên thấu cả nhân thế, phát ra âm thanh của mình.
Mộc Diệp Phi Đao.
Giang hồ này thuở đầu tiên của mười năm về trước thuộc về Thẩm Lãng, mười năm thứ hai thuộc về Lý Tầm Hoan, mười năm thứ ba thuộc về Công Tử Vũ.
Đoạn văn này do Ti Không Ương viết. Hắn cố tình lược bớt đi Bạch Ngọc Kinh, Thanh Long Hội, Phó Hồng Tuyết... sớm như tựa hồ đã biết được câu chuyện đằng sau của Công Tử Vũ, ám chỉ rất nhiều chân tướng và vận mệnh.
Ti Không Ương nhất mạch hoặc Ngôn Truyền Tự tiền triều quốc sư Lý Thuần Phong - Viên Thiên Cương nhất mạch, tâm ý của bọn hắn đều khiến người khó hiểu, cần bảo trì cảnh giác.
Ta trụ tại Khai Phong, một người, vâng theo triều đình Tống Thất chiêu mộ rất nhiều cao thủ. Những Duyên Hiển, Dương Duyên Ngọc, Tần Độc Phong, Lục Thiên Mang,... thực lực của những người này cộng lại, so với Thanh Long Hội còn đáng sợ hơn. Người trong giang hồ không tiện làm tay sai triều đình, nhưng có ít kẻ thay đổi hình dáng, cũng muốn vì Triệu Thị phụ tử sử dụng.
Long tiên sinh, Túy Tam Thiên, Hắc Lâu, Chương Bất Khổ, Lam Đình Đình... Đám người kia ở Khai Phong, chân tướng của bọn họ, ngay cả Vạn Tượng Môn cũng tra không được. Bọn hắn thuần phục với ai, lại có mục đích gì?
Đây thật sự là một chuyện rất thú vị.
Về phần Thiên Ma Giáo, bọn hắn thất lạc Tử Nhận Lưu Huỳnh cộng thêm huyết mạch của Thiên Ma nữ đã tuyệt tích. Nhưng luôn có người chưa từ bỏ ý định, nóng vội âm mưu, đều muốn tro tàn lại cháy.
Chuyện phía Bắc ngược lại rất sáng tỏ, người Khiết Đan, người Đảng Hạng, người Mạt Hạt, người Mông Cổ... chim ưng trên thảo nguyên cuối cùng sẽ có ngày vỗ cánh bay, thiết kỵ nổi vó, trong giang hồ càng có nhiều cao thủ hơn, nhiều nhất cũng là trong lúc tổ chim bị phá, chỉ lo thân mình.
Nhưng chuyện trong thiên hạ, lại há chỉ có từng đó một Thanh Long Hội, một Công Tử Vũ? Hai chữ thái bình, chỉ là một phương hướng, cũng không phải là một kết cục đủ trọn vẹn.
Ta được coi như người quá cởi mở trên thế gian, nhưng sự thật lòng ta luôn tràn đầy nghi ngờ. Đôi khi ta mơ thấy thế gian sụp đổ, mà ta không thể làm được bất cứ thứ gì, khi tỉnh lại thân đầy mồ hôi lạnh, lòng tràn đầy ủ dột.
Bằng vào việc sư tôn mang cho ta mượn loại dị thiết kia, và cùng những năm qua ta không bao giờ trễ nãi chuyện phi đao tiến cảnh, trong thiên hạ có lẽ không ai là đối thủ của ta. Nhưng khi ta xuất thủ, chỉ sợ cũng chỉ có một lần. Muốn lần ra tay này, chân chính có thể lưu cho thế gian một địch nhân đầy tai họa, còn chuyện về sau, sinh tử liền giao cho mây bay thôi.
Năm đó sư tôn rời bến, có hỏi ta muốn cùng đi hay không. Ta nói ta không đi. Đã học được võ công cao minh như vậy, cuộc đời này, ta sẽ cố gắng hết sức dùng khả năng của mình, trông coi thế đạo này, kéo lại một ngày kia sụp đổ, đổi lại thịnh thế trăm năm...
Sắc Vi Kiếm
Ta muốn ghi lại một phong thư, lưu lại cho tiểu hữu đã bồi ta uống rượu. Nhưng hiện tại, quả thật ta không biết phải nói với hắn điều gì.
Hắn ngốc nghếch mà đáng yêu, tựa như một chú chim non bé bỏng. Ta chỉ là một nhân vật tầm thường, một vị huynh trưởng đầu tiên khi hắn gia nhập Võ Lâm quen biết được, hắn luôn cho rằng ta là người tốt, cho dù người ngoài đem minh chứng bày ra trước mặt, hắn cũng không tin.
Tính cách như vậy, làm thế nào để thay đổi trong chớp mắt đây, có thể lăn lộn được trong chốn giang hồ phong vân quỷ quyệt đây?
Nhưng vận mệnh của mỗi người đều không giống nhau. Lòng dạ của hắn tuy không sâu, nhưng lại có nhiều nhân duyên, kết giao được rất nhiều bằng hữu đáng giá, làm rất nhiều chuyện rạng danh tên tuổi.
Công Tử Vũ có xuất thân và giáo dục tốt nhất. Minh Nguyệt Tâm có dung mạo và năng lực tốt nhất. Bách Hiểu Sinh có đám tùy tùng và trí tuệ tốt nhất. Ngay cả hắn, cũng có được vận khí và ngộ hợp tốt nhất.
Còn ta thì sao? Ta cái gì cũng không có. Tất thảy mà ta có, đều chỉ dựa vào chính mình ta.
Ta từng giết rất nhiều người. Có kẻ đáng chết, nhưng cũng có kẻ vô tội. Minh Nguyệt Tâm nói, Hắc Bạch lưỡng đạo trong giang hồ, Bát Hoang Tứ Minh, có ai không giết qua người vô tội? Có ai dám nói những gì bản thân làm chưa hề nợ trời, nợ người?
Có những kẻ giết cũng đã giết rồi, ta không hối hận. Nhưng mỗi lần nhìn Tường Vi Kiếm, ta đều cảm thấy có chút hối lỗi với lão Cốc chủ của Chú Thần Cốc.
Ta giết hắn, vì một thanh kiếm. Nếu như không có thanh kiếm này, ta có thể vẫn bước đi trên con đường giang hồ của ta. Nhưng hắn cả đời đúc kiếm, lại vì một thanh kiếm như vậy mà chết đi, thật sự đáng tiếc.
Ta giết người đoạt kiếm, có lẽ vì tức hắn xem thường ta, không tặng ta cây kiếm thượng phẩm. Lại có lẽ là sợ hắn nhìn ra ta không phải là đệ tử thế gia, chuyện mà ta muốn chôn giấu không để người biết nhất. Nhưng có lẽ cuối cùng, cũng bởi vì đố kỵ.
Ta đố kỵ những kẻ có thể một lòng chuyên chú, thành danh thành gia. Ta đố kỵ những kẻ có thể làm được những việc mà hắn muốn làm, giống như ăn cơm, uống trà mà không hề tốn sức.
Mà cuộc đời của ta, bất kể muốn cái gì, đều phải cần liều mạng chém giết, vất vả như vậy, khó khăn như vậy —— Có lẽ, nên có thời điểm buông bỏ tất thảy, nghỉ ngơi trọn vẹn một lúc rồi.
Hắc Đao
Ta tên Phó Hồng Tuyết. Phó, có nghĩa là báo thù. Mà Hồng Tuyết, tức là cái đêm phụ thân ta chết trong kí ức của mẫu thân, đó là một vệt máu đỏ thẫm trong tuyết bay mờ mịt.
Ngày sau ta biết rõ trong đêm hôm đó, mẫu thân sinh hạ hài tử không phải ta, là Diệp Khai. Ta không quan hệ đến chuyện này, chỉ là đứa trẻ bị bỏ rơi bị Bạch phu nhân đổi đi. Thanh Long Hội cũng tốt, Mã Không Quần cũng thế, đều không có bất kì cừu hận gì với ta.
Kẻ vốn nên báo thù là Diệp Khai. Bởi hắn là nhi tử duy nhất của Bạch Thiên Vũ, Bạch phu nhân lén lút đem hắn thay thế, còn năn nỉ Lý Tầm Hoan thu hắn làm đệ tử. Diệp Khai được giáo dục rất tốt, phi đao của hắn là phi đao cứu người, mà không phải là phi đao giết người.
Có lúc ta cảm thấy, ta rất hâm mộ hắn. Ta không có phi đao giết người, ta chỉ có một thanh đao mà năm mười sáu tuổi mẫu thân tặng cho ta. Một thanh đao đen nhánh.
Về sau ta đồng hành cùng Diệp Khai, theo mẫu thân đi thăm mộ của phụ thân. Hắn và phu nhân của hắn được chôn cất cùng nhau, mẫu thân đốt giấy cho bọn hắn, trên mộ phần. Mẫu thân uống chút rượu, nàng nói, nàng đem nửa đời ta kéo vào trong vũng lầy của sự báo thù. Nàng nói xin lỗi ta, hỏi ta có hận nàng hay không.
Ta nghĩ, Bạch Thiên Vũ không chịu trách nhiệm đối với nàng, Bạch phu nhân bắt nạt nàng, cướp hài tử thuộc về nàng. Ta nghĩ, nàng có lẽ hận bọn hắn mới đúng.
Mà ta, vốn có lẽ đã chết trong bãi tha ma, không tên không họ, thi cốt bị chó hoang ngậm trong mồm đem đi. Mà nữ nhân này đã nuôi dưỡng ta, dạy ta đao pháp, dùng vẫn thạch tốt nhất của nàng, nghĩ đủ biện pháp, đúc đao cho ta. Nàng còn dùng lông của sói hoang may y phục cho ta, đường may tỉ mỉ, vô cùng ấm áp.
Đúng là có lúc ta hâm mộ Diệp Khai, con trai ruột của nàng; Nhưng thực sự ngẫm lại cũng không có gì khác biệt cả. Nàng là mẫu thân của ta, vẫn luôn là thế. Ta sẽ cùng Diệp Khai cùng nhau hiếu thuận với nàng, hầu hạ nàng, vì nàng giết người hoặc cứu người, cho đến cuối quãng đời còn lại.
Khổng Tước Linh.
Trên thế gian này có hai Dã Nhi. Một kẻ là ta, một kẻ là nàng.
Sau khi chủ nhân chết, trong nhất thời ta không biết phải xử lý thế nào, chỉ cảm thấy bầu trời xoay tròn đè chặt mình xuống đất, toàn bộ cảnh vật xung quanh chợt không thanh âm, không màu sắc. Ta không cách nào ăn cơm, cũng không cách nào để đi được, thậm chí khóc không ra tiếng, cảm giác mình biến thành một các xác không hồn bay phiêu đãng, bị người khác kéo đi, bận rộn tới lui.
Mà nàng quật cường ngẩng đầu lên, nói với ta rằng, chủ nhân không chết. Nàng nói, chết chính là khôi lỗi kia, là con khôi lỗi nàng làm ra chuyên dùng để đuổi khéo những kẻ Kiếm giả cầu kiến. Chủ nhân chân chính đã thật sự bế quan, qua một hồi, sẽ trở về thôi.
( Các bạn làm Q Kiến Văn ở Hàng Châu, hóa thân vào Dã Nhi sẽ biết, Lam Tranh gợi ý cho Dã Nhi chế ra một con khôi lỗi giống y hệt để đuổi những kẻ cầu luận kiếm bên ngoài. Dã Nhi vì muốn giúp chủ nhân khỏi sầu muộn đã làm theo lời đó)
( Các bạn làm Q Kiến Văn ở Hàng Châu, hóa thân vào Dã Nhi sẽ biết, Lam Tranh gợi ý cho Dã Nhi chế ra một con khôi lỗi giống y hệt để đuổi những kẻ cầu luận kiếm bên ngoài. Dã Nhi vì muốn giúp chủ nhân khỏi sầu muộn đã làm theo lời đó)
Ta cuộn mình trong thế giới của nàng, mà nàng lại luyện võ công lợi hại, giả vờ ngâm mình Kiếm Cốc, điều khiển Tước Vũ trong Quận Vương Phủ, lại còn diễu võ dương oai trong Huyết Y Lầu, mang rất nhiều khôi lỗi có hình dáng trưởng thành của chủ nhân đánh nhau.
Có hôm khi nàng đánh tới toàn thân đẫm máu quay trở về, cũng không lau chùi cho mình, mà trước tiên lại bận rộn bảo dưỡng các khớp xương tay chân của chủ nhân. Ta từ cơn ngủ say bị nỗi đau đớn giày vò đến khi tỉnh lại, nhịn không được hỏi nàng, ngươi có mệt không vậy?
Nàng nói không mệt, bởi chúng ta là hai kẻ trong một, chỉ có dựa vào nàng, ta mới có thể tiếp tục sống. Dựa vào những gì ta nói, ta lại nhát gan, lại nhu nhược, thậm chí không dám đến gần cái lò lớn chuyên đúc kiếm —— ta tự biết chủ nhân tại sao lại chết, ta sợ hãi.
Thanh Long Hội đưa Thiên Ngoại Tam Kỳ tới, muốn nàng chiếu theo Đồ phổ Khổng Tước Linh để chế tạo. Ta nhìn nàng thao túng chủ nhân đúc ám khí kia, lại bắt chước âm thanh chủ nhân, lặp đi lặp lại, tính cách trẻ con thế mà nhớ kỹ khẩu quyết đúc kiếm.
Thực ra những Đồ Phổ này chủ nhân đã sớm xem qua, cũng đã sớm chế tạo ra. Ta nhớ lúc ấy hắn suy nghĩ rất lâu, một bên ho khan, một bên tự nói. Hắn nói, " Thứ này đoán chừng không phải là đồ vật mà người trên thế gian xứng đáng có được".
Ngày sau chủ nhân ngừng việc nghiên cứu Khổng Tước Linh. Hắn đã từng cùng Lam Tranh thảo luận, nhưng lúc đó ta quá ham chơi, không chăm chú nghe lời bọn hắn nói, càng không biết chế tạo ra những thứ này, chủ nhân vì hít quá nhiều bụi mù, mới rốt cuộc mắc phải tuyệt chứng.
Có lúc chúng ta nhìn thấy bằng hữu của chủ nhân ngày trước, khi đó hắn sẽ biến mất, mà ta không thể xuất hiện. Yến Nam Phi cho rằng Công Tử Vũ hại chết chủ nhân, cho nên hắn lén lút bồi dưỡng thế lực của riêng mình, muốn đoạt lấy, vì chủ nhân báo thù. Mà Lam Tranh, ta vẫn nhớ rõ, trước lúc chủ nhân lâm chung đang đợi hắn, nhưng người đợi không được nữa.
Lúc ấy ta đắm chìm trong cơn sợ hãi sắp sửa mất đi chủ nhân, đường cũng bước không nổi. Mà nàng lại kiên cường gắng gượng đỡ chủ nhân uống nước, hỏi hắn còn tâm nguyện gì chưa thực hiện không? Ta nhớ khi đó chủ nhân vuốt tóc nàng nói, Dã Nhi, nếu có một ngày có người muốn ngươi chế tạo Khổng Tước Linh, ngươi phải nhớ kỹ, tuyệt đối không đem nó chế tạo thành công.
Hai chúng ta cùng nhau gật đầu, nói, được.
Đại Bi Phú
Lúc Bạch Ngọc Kinh và phụ thân của ta Thẩm Thương Hải quyết chiến, mọi người đều thối lui, duy chỉ có ta tại phụ cận. Tất cả câu nói của hắn đối với phụ thân ta đều là hoang đường, nhưng ánh mắt của hắn, lại hết sức thành khẩn.
Hắn nói, dân chúng không chịu được chiến tranh đẫm máu, mà Trung Nguyên cũng không thể chịu được xương trắng bôi đầy đất, chiến tranh đã làm tiếng kêu than dậy khắp trời đất. Thiên hạ thái bình chính là tâm nguyện duy nhất của hắn, vì thế mà hắn khuyên Hô Duyên Hiển tự sát, cũng không tiếc vi phạm lời thề của Tôn Tự Lệnh, cùng phụ thân đánh một trận.
Phụ thân hỏi hắn, những đứa trẻ ấy đáng tội gì? Vì thiên hạ thái bình, ngươi có thể thuyết phục được Hô Duyên Hiển tự sát, nhưng ngươi có quyền gì, mà muốn ta đưa đôi nhi nữ của hắn giao cho ngươi, để làm tế phẩm cho cái triều đình Tống Thất đang ngồi trên thiên hạ kia?
Bạch Ngọc Kinh sau khi mất tích, Bách Hiểu Sinh buồn bực không vui, vì muốn đem hắn coi như quận chúa, muốn phụng hắn tranh đoạt thiên hạ. Nhưng Bách Hiểu Sinh lại không hề biết, tâm nguyện của Bạch Ngọc Kinh lại trái với hắn.
Ta từng nghĩ, sự hiện hữu của Bạch Ngọc Kinh hắn, không phải mối họa ngầm lớn nhất của thiên hạ sao? Nếu hắn có tâm địa bồ tát thật, phải chăng điều đầu tiên là làm cho mình biến mất không? —— Rồi sau đó chợt nhớ ra, Bạch Ngọc Kinh đã thật sự làm cho mình biến mất. Ta không thể không thừa nhận, hắn thật có tâm địa bồ tát.
Nhưng, ta muốn đem người đã biến mất này, tìm ra. Cho nên ta hỏi Bách Hiểu Sinh, Bạch Ngọc Kinh thích thứ gì nhất, là cái gì.
Bách Hiểu Sinh nói, thứ mà Bạch Ngọc Kinh để ý nhất chính là Khổng Tước Linh và Đại Bi Phú. Năm đó hai đại hung khí trong Giáp Tử Thần Binh Lục, một cái không biết ra sao lại có thể khiến giang hồ run rẩy, một cái bảy thức hợp nhất có thể làm thiên hạ biến sắc.
Ta hiển nhiên biết rõ Bạch Ngọc Kinh vì sao có thể để ý đến chuyện về hai vật này. Hắn không thể tha thứ cho thái bình trên thế gian bị bất kỳ vật nào phá hoại.
Nhưng hắn dẫu sao cũng chỉ là người luyện võ, hắn thực sự không đủ dũng khí phá hủy chúng. Cho nên hắn phí công đem chúng giấu ở nơi nào đấy, làm giống như hắn đã hết trách nhiệm.
Những năm này ta chuyên tâm võ đạo, rất ít để ý tới chuyện của Thanh Long Hội. Chỉ có chuyện dùng Khổng Tước Linh và Đại Bi Phú dẫn Bạch Ngọc Kinh lộ diện, ta cùng Bách Hiểu Sinh đã đạt thành nhất trí.
Ta không hiểu hắn bao nhiêu, nhưng ta biết, nếu như Bạch Ngọc Kinh còn sống, tuyệt đối sẽ không trơ mắt mặc cho Khổng Tước Linh hiện thế, Đại Bi Phú hợp nhất. Mà chỉ cần hắn ra mặt ngăn cản ta, ta có thể cùng hắn nhất quyết thắng thua, đây là tâm nguyện của ta.
Lúc Minh Nguyệt Tâm đi kho Thu Gia dò xét tung tích Khổng Tước Linh, ta ở nơi cao nhất của Cửu Hoa thay nàng lược trận. Chúng ta thừa nhận Khổng Tước Linh đã đúc thất bại, dư lại chỉ còn có Đại Bi Phú rồi —— ta muốn tốc chiến tốc thắng, nếu như bảy thức của Đại Bi Phú hợp nhất cũng vô pháp dẫn Bạch Ngọc Kinh hiện thân, ta đây chỉ có thể xác nhận hắn đã không còn trên thế gian. Đến lúc ấy, ta sẽ rời khỏi giang hồ này, mang Minh Nguyệt Tâm quay về ẩn cư nơi Thương Lãng Đảo. Ta vẫn nhớ quãng thời niên thiếu chèo thuyền tại Đông Hải, đó là những kí ức đẹp nhất trong cả cuộc đời ta.
P.S: Đọc dòng này, hẳn ai cũng nghĩ đến Công Tử Vũ? Đọc xong mới ngộ ra, toàn bộ những gì phát sinh cho đến tận bây giờ, cũng bởi vì chấp niệm của Công Tử Vũ. Mà toàn bộ những gì hắn làm đến bây giờ, cũng khiến muôn dân lầm than, bát hoang sinh diệt.
Có lẽ đây sẽ những lời kết thúc, và là những lời mở màn cho một giang hồ mới của Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao trong lần BIG update sắp tới.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ và theo dõi!
- Candy -
Không có nhận xét nào