Mặc dù Thần Binh là hệ thống để nâng lực chiến. Nhưng câu chuyện đằng sau nó là cả một quá trình dài. Ai đã ham mê game thì không thể bỏ qua được. Hôm nay mình tranh thủ dịch cho mọi người cùng xem: Câu chuyện truyền kỳ về Thần Binh.
Chờ lúc ta biết rõ ràng chuyện Ưu Đàm Hoa chỉ là một âm mưu không hơn không kém, thì chuyện đã không thể cứu vãn được nữa. Ta trăm cay nghìn đắng để giành được hoa, chưa kịp đưa cho Công Tử, đã trước tiếp Bách Hiểu Sinh. Hôm nay quay đầu nhìn lại, cảm giác may mắn, lại hối hận, nghĩ kĩ, lại cảm thấy tạo hóa trêu người.
Ưu Đàm Hoa, cứ 60 năm lại nở một lần, là bảo vật trú nhan nổi danh giang hồ, có thể làm người khôi phục mỹ mạo, tóc trắng biến thành đen. Hoa Tử Đoạn và Lam Y Vũ của Tân Nguyệt Sơn Trang, chuyên vì ta tìm tòi chí bảo thiên hạ, các nàng nói ta rằng Ưu Đàm Hoa sắp nở rộ rồi, nơi hoa nở ngay tại Hàng Châu.
Ta tại Thanh Long Hội không có bạn bè, cùng Minh Nguyệt Tâm tránh mặt không gặp, Tiêu Tứ Vô thấy liền không ưa, trong mắt ta Khổng Tước lại không giống người sống. Tân Nguyệt Sơn Trang là thủ hạ của ta, nhưng lại đối đầu với Thiên Hương, các nàng quy củ nghiêm khắc, làm việc biến thái, ta cũng không thích, nhưng cũng không có ý thay đổi nó.
Lúc ta lấy được Ưu Đàm Hoa, gặp được Khúc Vô Ức - nữ đệ tử của Bách Hiểu Sinh. Nàng vốn có thể cùng ta dây dưa một lúc, nhưng tựa như lại cố ý nhường ta mấy phần, có lẽ vì bảo hộ Mộ Tình sao?... Ta càng nghĩ lại càng thấy không hợp lý. Cho nên lúc Bách Hiểu Sinh đến cầu kiến, ta đem toàn bộ chuyện này bẩm báo, muốn hỏi hắn ý kiến.
Bách Hiểu Sinh nhìn đóa hoa ta trồng tạm trong chậu, tựa hồ có chút kinh ngạc. Ta đột nhiên linh cơ khẽ động, nghĩ kĩ lại Mộ Tình đều muốn hoa này, có lẽ thật sự vì Chung Bất Vong ít bạc tóc hơn. Bách Hiểu Sinh không giấu diếm ta, hắn nói:" Công hiệu thực của Ưu Đàm Hoa chính là giải độc. Nó không thể khiến người tóc trắng biến thành đen, bảo trọn thanh xuân. Nhưng thế gian không người nào mà không muốn lưu giữ tuổi trẻ của mình, cho nên người tạo nên ván cục năm đó cố ý bịa đặt thành công hiệu như vậy, mục đích là để cho bọn họ tự giết lẫn nhau, ai cũng không thể đoạt được hoa này, như vậy độc trên người cừu nhân của hắn, vĩnh viễn không thể giải được". Trên giang hồ có quá nhiều lời bịa đặt, ta cũng không cảm thấy quá mức thất vọng. Có lẽ trong nội tâm ta thầm nghĩ, nếu thật sự đem hoa này tặng hắn, vậy phải làm sao đây?
Nếu như Bách Hiểu Sinh muốn nó, ta có thể đem hoa tặng cho hắn. Về phần nó có thể giải được độc nào, ta đều không hỏi. Ân oán trong giang hồ, người nào trúng độc, người nào giải độc, ngươi nào dùng độc khống chế người, đều không có liên quan đến ta.
Về sau có một lần Tiết Vô Lệ đọc sách thường gọi ta tới, hắn chỉ vào một tờ họa nói rằng: "Vân Tiên Tử, cái này là Ưu Đàm Hoa". Ta nhìn lướt qua, bức họa vẽ có 7, 8 phần tương tự. Tiết Vô Lệ lại nói. "Hoa này bị đồn lại làm người tóc trắng biến thành đen, nhưng bởi vì nó là giải dược của Minh Hà Thủy mà thôi".
... Minh Hà Thủy? Ta bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời nhịn không được bật cười. Hóa ra, nếu ngày ấy ta đem nó hiến cho Công Tử Vũ, vậy thì đích thực có thể đúng bệnh bốc thuốc, giúp hắn tóc trắng biến thành đen. Nhưng cái mà ta cười chính là, cho dù ta thực sự giải được độc của hắn rồi, đối với tất cả chuyện đã xảy ra hiện tại, có thể thay đổi được cái gì?
"Người cười rộ lên thật đẹp", Tiết Vô Lệ dưới ánh đèn ngưng mắt lên nhìn khuôn mặt ta. Ta không biết hắn là thật tâm hay giả ý, nhưng trong nội tâm của ta mơ hồ biết rõ, con đường phía trước mà ta đi, chỉ còn lại một mảnh đêm tối mênh mông...
Trong chốn võ lâm này, có rất nhiều người thuận tay trái. Nhiều người nói thuận tay trái là thông minh, nhưng thực sự bởi vì, thuận tay trái cần phải học cách dùng tay phải, mà người thuận tay phải không cần đi luyện tay trái. Rất nhiều kiếm khách tay trái cũng như thế: Tay trái là chiêu bài, tay phải mới là át chủ bài.
Bạn phải làm sao để đối phó với một người cầm kiếm tay trái? Toàn bộ chiêu thức của hắn, đối với bạn mà nói, đều là ngược hướng. Khi nghênh đón chiêu, dùng đủ lực đạo; binh khí đối phương làm bạn cứ giống đang đánh với người trong gương, nếu không thay đổi lực đạo và phương hướng, thì sẽ thành ngọc nát xương tan; còn nếu thay đổi chiêu thức đi ngăn cản, vậy đã muộn rồi.
Cao thủ quyết đấu, há lại chậm lại trong chớp nhoáng? Huống chi, cho dù chiêu này không có hiệu quả, bạn có lẽ đã buông lỏng, mất đề phòng —— tay phải của kiếm khách cạnh đấy, xuất kiếm.
Phương pháp để đối phó với kẻ thuận kiếm tay trái thực ra không khó. Nếu là Quách Tung Dương, chỉ cần dự đoán được đối phương nâng tay nào lên, liền có thể tùy cơ ứng biến, sửa đổi chiêu thức và lộ tuyến của chính mình để đối địch lại nó. Nếu là Thượng Quan Kim Hồng, mặc kẻ dùng tay trái hay phải đều vô dụng, bởi hắn nhất định sẽ ngọc nát xương tan mà đánh tiếp, khiến đối phương thu chiêu mới thôi.
Còn Tiểu Lý Phi Đao? —— bất luận đối phương dùng tay nào rút kiếm trước, hắn cũng sẽ thua. Bởi vì, không có ai, nhanh hơn Tiểu Lý Phi Đao.
Mà trong chốn giang hồ này, thua, liền tương đương với chết. Sư tôn của ta là Kinh Vô Mệnh, vốn là vận mệnh, sau khi Thượng Quan Kim Hồng chết đi, hắn đi tìm Tiểu Lý Phi Đao báo thù. Hắn biết mình không thể nhanh hơn Tiểu Lý Phi Đao, nhưng hắn ít nhất có thể lựa chọn chịu chết.
Về sau sư tôn không chết được, lại càng buông bỏ cừu hận —— Diệp Khai nói hắn biết, trên đời có Phi đao giết người, nhưng cũng có Phi đao cứu người. Sư tôn nói với ta, nếu là lúc hắn 17 tuổi nghe được câu nói này, nhất định sẽ cười nhạo Diệp Khai ngu xuẩn, mềm yếu. Nhưng lúc đó hắn đã 47 tuổi rồi, lại thêm, hắn còn thu một đệ tử —— là ta.
Lúc ta trọng thương hấp hối, được sư tôn chăm sóc gắng gượng vượt qua. Lại qua vài năm, ta xây nên Thần Đao Đường, tìm đám người Diệp Khai, Phó Hồng Tuyết trở về, kết giao với một số người thân phận kì quái. Mọi người cùng nhau tại nơi này, coi như một nhà. Sư tôn đem Tả Thủ Kiếm của hắn treo ở lầu trên, chuyên tâm đốt Lưu ly ( ngọc quý ở Tây Vực). Hắn nói, lúc đốt Lưu ly sẽ bắn ra hào quang, cực giòn, cực đẹp, giống như ánh kiếm khi hắn ngày trước đối chiến với người trên giang hồ, thật sự rất giống.
Nhiều năm sau đấy, người trong Võ Lâm không nhớ rõ cái gì là Tả Hữu Kiếm Kinh Vô Mệnh, chỉ biết có một đại sư đốt Lưu ly. Có một lần Thượng Quan Tiểu Tiên đến chơi, nàng muốn hỏi Kinh Vô Mệnh có phải là con riêng của Thượng Quan Kim Hồng hay không. Bởi lời đồn này đã lưu truyền đã lâu, mà Thượng Quan Tiểu Tiên lại là nữ nhi duy nhất của Thượng Quan Kim Hồng.
Lúc ấy nàng muốn xem cây kiếm kia, vừa nhìn vừa làm bộ thuận tiện nhớ ra nói. “Còn nhớ rõ gia phụ ( cha) dùng tay trái viết chữ, đã thế hắn tay trái phải đều có thể dùng", Gia sư liền liếc mắt, đáp nàng, "Ta còn nhớ ngươi dùng tay phải ăn cơm, giống con khỉ sau núi chúng ta, cũng dùng tay phải ăn cơm".
Sau khi Thượng Quan Tiểu Tiên rời khỏi, gia sư vội vàng nhìn bình Lưu ly của hắn, tiện tay đem kiếm đưa cho ta —— mũi kiếm kia quanh năm không uống máu, đã hàn mang lạnh lẽo; những chỗ chạm tay vào lại nhàn nhạt lạnh ấm, lờ mờ lan tỏa ra.
Thiên Hạ có 4 kiểu ngọc hình tròn: Ngọc nhiều mà lỗ lại nhỏ, gọi là Ngọc Bích; ngọc ít mà lỗ lớn, gọi là Ngọc Ái; ngọc và lỗ đều rộng, gọi là Ngọc Hoàn. Nghĩa mẫu nói, 3 loại ngọc này để có thể làm tín vật, nam nữ si tình, đem tặng lẫn nhau, dùng nó để nói lên tâm sự.
Nhưng cha mẹ ruột lưu lại tín vật cho ta, lại là một hòn ngọc tròn phía trên có lỗ nho nhỏ, tên là Ngọc Quyết. Nghĩa mẫu nói, trong Ngọc Quyết ẩn chứa thịnh người tất suy, sự vật thịnh đến cực điểm tất sẽ có lúc sụp đổ. Nhưng ta vụng trộm tra sách, phát hiện trong thời điểm ấy phần lớn công dụng của Ngọc Quyết là dùng để biểu đạt sự cự tuyệt, dứt khoát, hoặc vĩnh viễn xa cách.
Nghĩa mẫu của ta tên Tô Anh, ta theo họ của nàng. Nghĩa mẫu nói, mẫu thân thân sinh ra ta cũng họ Tô. Cuộc đời ta chỉ quanh quẩn trong hai chuyện, thứ nhất, truy tìm lai lịch thân thế của mình, thứ hai, sư huynh của ta - Tử Tang Bất Thọ.
Hồi bé, nghĩa mẫu ta từng nói vui rằng, muốn ta gả làm vợ cho sư huynh. Về sau, sư huynh chân thành nói ta biết, hắn đối xử với ta như muội muội, nguyện cả đời chăm sóc, đối tốt với ta, nhưng không cùng ta có tình cảm nam nữ. Về sau khi biết hắn cùng với nữ đệ tử Sở Thiên Tuyền yêu nhau thắm thiết, ta liền rời khỏi Di Hoa Cung, chuyên tâm truy tìm thân thế của mình.
Ta lưu lạc nơi xa, thăm hỏi bốn phương, nhìn thấy một số người thú vị thì vẽ lại họ, cuối cùng sáng lập ra Thiên Y Các. Thiên Y Các là một cửa tiệm bán y phục, mang đến cho ta rất nhiều danh lợi và địa vị. Rất nhiều người tranh nhau kết giao với ta, còn mời ta chế y phục cho bọn họ.
Có một lần, ta vô tình gặp Sở Thiên Tuyền. Nàng đã không còn là tiểu cô nương nhút nhát e lệ như năm ấy, Thiên Tuyền tặng ta một khối ngọc bích, hình dạng và cấu tạo giống hệt ngọc tùy thân của ta, nhưng lại không có chút tổn hao sứt mẻ, ôn nhuận dị thường. Ta nhận lấy, dùng kéo tiện tay cắt ra một lỗ hổng, đem trả cho nàng.
Ngày sau ta cuối cùng cũng cởi bỏ khúc mắc với vợ chồng bọn họ. Tại Đông Hải, ta nhờ Sở Thiên Tuyền đem ra khối ngọc mà ta đã cắt bỏ, dùng sợi tơ nối viên ngọc ấy cùng ngọc tùy thân của ta. Hai khối ngọc được nối cùng nhau, gọi là Giác. Giác Quyết đồng âm, nhưng nghĩa lại không giống nhau. Hai viên ngọc là Giác, ý chỉ cầm sắt cùng vang (*Cầm sắt còn hiểu là vợ chồng hòa hợp, cầm là đàn cầm, sắt là đàn sắt). Về sau ta đặt tên cho khối ngọc quyết này đặt tên là Tâm Vương, xem là tín vật của Thiên Y Các.
Ta còn có một nữ đệ tử, gọi là Chu Tiểu Nguyệt. Ta nói với nàng, nếu như có một ngày, nàng tìm được một người cùng nàng thành một đời một thế một đôi, ta sẽ đem Tâm Vương Giác và Thiên Y Các tặng cho nàng. Nhưng nàng lại không chịu —— thế thôi, người trẻ tuổi, có lẽ đều có vật truy cầu của người trẻ tuổi thôi.
Tà dương mộ thảo trường an đạo / Hồng trần tử mạch đối ly nhân / Hà nhu vạn bàn không tử ức / Bất như quy khứ đổ khuynh thành.
Tạm dịch: Cây cỏ Trường An nhuộm ánh chiều
Cõi trần sắc tím tiễn người xa
Tương tư hà tất còn trông ngóng
Gặp gỡ tri âm thốt nỗi lòng.
Năm ấy vào lúc ta xông vào Thiên Hương Cốc cầu thân, Đông Phương Ngọc đã ra 3 điều kiện: Thứ nhất, làmmột bài thơ ngũ tuyệt ( thơ bốn câu năm chữ) cho 64 loại hoa cỏ trong cốc. Thứ hai, lấy đề là 12 canh giờ Thiên Hương Cốc, tất cả đều làm ngắn một khuyết. Thứ ba, làm một bài từ sinh tử, tự vịnh ý chí bình sinh. Khi đó lòng ta dào dạt cảm xúc, hạ bút như thần, đơn giản đã viết được bảy mươi bảy từ của bài thơ.
Sau khi bài thơ bảy mươi bảy từ ghi xong, Lương Tri Âm mời ta nhập cốc, sau khi tâm sự nửa canh giờ, Lương sư tôn bằng lòng gả Đông Phương Ngọc cho ta. Ta thân lại không có vật nào nên hồn, dùng đôi bút lông tùy thân làm sính lễ, mà Đông Phương Ngọc lại lấy một khối mực Huy Châu làm quà đáp lễ. Ước hẹn hôn nhân, đến tận đây mới thành.
Nghĩ bả sơ cuồng đồ nhất túy / Đổi tửu đương ca hoàn vô vị / Y đái tiệm khoan chung bất hối / Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.
Tạm dịch: Muốn uống rượu say vẽ một tờ
Chán chường đối rượu với câu ca
Vạt áo đã vệt ta dứt khoát
Vì người tiều tụy đáng có mà.
Tên tục ( tên mới đặt khi đẻ) của Phương Đông Ngọc - nương tử ta, gọi là Trùng Nương. Ta là Trùng Nhi của nàng, thường đem nàng viết lại thành thi từ, có người lắm chuyện lan truyền nói Trùng Nương là một danh kỹ nổi tiếng..., nương tử ta nghe được, cũng không tức giận. Về sau lúc nàng 40 tuổi lâm trọng bệnh hấp hối, hỏi ta, “ Chàng có nghe được âm thanh của côn trùng không? Nếu như ta chết rồi, chàng nghe tiếng côn trùng, tựa như vẫn thường thấy được ta". Nương tử lòng dạ ác độc quá, lưu lại ta một thân một mình. Ta muốn viết điếu văn cho nàng, mới viết đến bốn chữ "Hàn thiền thê thiết" ( Ve sầu mùa đông sao thảm thương) đã hạ bút run rẩy, không thể viết tiếp. Trước sau viết đi viết lại 3 lần, mới miễn cưỡng viết ra một bài "Vũ Lâm Linh".
Kim tiêu tửu tỉnh tri hà xử? / Đa tình tự cổ thương ly biệt / Mộ ải trầm trầm sở thiên khoát / Lương thần hảo cảnh khứ kinh niên.
Tạm dịch: Đêm nay tỉnh rượu ở nơi nao?
Tự cổ tình sâu ly càng sầu
Sương chiều nặng trĩu trời man mác
Năm ấy ngày lành, nay còn đâu?
Có một ngày ta tỉnh lại trong một lầu trọ nào đó, trước mắt nhìn thấy một bóng dáng đo đỏ, cho rằng nương tử trở về, kêu lên 1 tiếng, mới phát hiện ra là Thiếu Chưởng Môn của Thiên Hương - Lâm Khí Sương cô nương tới thăm ta. Lâm chưởng môn tặng ta một bình Tửu Đan, lại hỏi ta, có còn nhớ câu hỏi cùng Lương Tri Âm mật đàm năm ấy?
Ta còn nhớ rõ năm đó Lương sư tôn hỏi: "Trong đôi vợ chồng tất có người sẽ qua đời trước, ngươi nguyện ý người nào đi trước, người nào đi sau?" Ta thiếu niên khí phách, không hề do dự đáp lời: "Tất nhiên là nương tử trước rồi, Liễu mỗ đường đường là nam nhi, tự có thể độc lưu thế gian, chịu nỗi khổ ly biệt" —— đến giờ mới biết, nỗi đau khổ âm dương cách biệt, thật sự quá gian nan.
Trữ ỷ nguy lâu phong tế tế / Xuân sầu ảm ảm sinh thiên tế / Thảo sắc yên quang tàn chiếu lý / Vô ngôn thùy hội bằng lan ý
Tạm dịch: Đứng lặng lầu nghiêng gió đìu hiu
Xuân sao ảm đạm chốn chân trời
Chiều tàn nhuộm cả màu cây cỏ
Không thốt nên lời, lòng chơi vơi
Lương chưởng môn từng nói, khi bé Trùng Nương từng mắc một loại kỳ độc, được bà cố gắng cứu chữa mới giữ được tính mạng. Năm đó Lương Tri Âm từng dự đoán rằng, thọ của Trùng Nương chỉ sống đến tầm 30 tuổi. Hôm nay nàng 40 tuổi rồi mới mất, đã trộm được mười năm vui vẻ trong đời không phí hoài. Lâm Khí Sương nói lời cảm ơn ta, cảm ơn ta đã cùng với sư tỷ của nàng Đông Phương Ngọc vợ chồng hòa hợp, làm nàng tâm không ưu sầu, có thể trường thọ.
Về sau, ta liên thủ cùng Khúc Minh Chủ, giả ý lưu lạc Tích Lang Tràng, thực ra là thu thập tin tức, cuối cùng tra ra độc mà Trùng Nhi mắc phải có một phần quan hệ với Hắc Thủy Mạt Hạt Hoàn Nhan. Mà đó lại là một câu chuyện khác.
P.S: Mấy bài diễn giải thơ, nếu mọi người có ý tưởng hay hơn thì có thể hiến cho mình để mình sửa câu cú cho trọn vẹn nhé.
Tôn Tiền Tửu. Lời tự thuật: Giang Sơn.
Trên giang hồ lưu truyền một câu chuyện, nói rằng lúc Thẩm Lãng ra khơi, đã đợi Hùng Miêu Nhi chín ngày. Sau chín ngày, cũng là ngày cuối cùng có gió mùa để ra khơi. Vương Liên Hoa hỏi Thẩm Lãng, còn đợi hay không? Thẩm Lãng đáp, không đợi nữa. Vương Liên Hoa lại hỏi, có muốn an bài nhân thủ tra xem Miêu Nhi kia đã đi nơi nào rồi, có gặp nguy hiểm không? Thẩm Lãng cười nói, nếu như hắn có việc, trong vòng chín ngày đã sớm có tin tức. Còn hôm nay không có tin tức, nhất định hắn đã đến chỗ mà mình muốn đến rồi.
Về sau sư tôn của ta Giang Khuông may mắn được Hùng Miêu Nhi tiền bối, hỏi việc này. Hùng tiền bối cười to, hắn đã sớm biết, Vương Liên Hoa nhất định sẽ hỏi, mà Thẩm Lãng nhất định sẽ không hỏi. Vương Liên Hoa chính là Vương Liên Hoa như vậy, còn Thẩm Lãng lại có đạo lý của Thẩm Lãng.
Hùng Miêu Nhi tiền bối vốn cùng bang của ta có nguồn gốc, sư tôn nói, nếu hắn còn tại đấy, hắn sẽ là bang chủ Cái Bang, nhất định không đến phiên người ngoài. Nhưng cả đời của Hùng Miêu Nhi tiền bối lại không nhất định như thế, giống như Thẩm Lãng tiền bối cả đời tiêu sái, Vương Liên Hoa tiền bối cả đời minh mẫn. Đám người bọn họ cùng nhau ra khơi cũng tốt, không cùng ra khơi cũng thế, đều là bằng hữu cả đời, tuyệt sẽ không vì mỗi người một nơi mà bất hòa với nhau.
Nghe chuyện xưa kể lại, lúc Vương Liên Hoa đem bình rượu cất kỹ của bọn họ ở Đông Hải đưa tặng cho Miêu Nhi, nói lải nhải hồi lâu tên của rượu, hàm nghĩa, giá trị... rượu kia chuyên giành cho kẻ không say bao giờ. Mà Hùng Miêu Nhi tiền bối vốn là người nổi tiếng không say đương thời, Vương Liên Hoa tiền bối hẳn muốn thử nghiệm công hiệu của vò rượu này.
Nhưng Hùng Miêu Nhi tiền bối đem rượu ấy bỏ vào vò rượu, sau đó ngồi nghiêm chỉnh, nói ra hai chữ: "Không uống".
Lại nghe lúc ấy Vương Liên Hoa tiền bối dùng mười tám, mười chín biện pháp dụ hắn uống rượu kia, kết quả Hùng Miêu Nhi lại nói, nếu như ngươi thực sự đã biết rượu này có thể làm ta say không, vậy thì không còn ý nghĩa nữa rồi. Nhưng hôm nay ta không uống, ngươi vẫn có ý muốn như vậy; thế gian đối với ngươi có điểm thấp thỏm, ngươi đối với thế gian này có điểm mơ màng, điều này có gì không tốt?
Về sau, có một lần Hùng Miêu Nhi tiền bối muốn đi một nơi nào đó, có chút hung hiểm, trước khi đi hắn đem vò rượu của mình tặng cho sư tôn của ta.
Vò rượu kia dùng đã lâu nên trên thân sứ có nhiều dấu vết bị mài mòn; lụa đỏ thắt trên vò cũng cũ màu ảm đạm, bên trong vò sứ đặt tên là Tâm Thượng Thu Đích Trần Nhưỡng, chẳng hiểu sao nghe thấy lại giống như nước trắng. Nhưng sư tôn lại đem vò rượu quý kia giấu nơi lòng đất sâu. Hắn nói, đây không phải là vò rượu, mà thuộc về các vị tiền bối ấy, về giang hồ ngày xưa trời quang trăng sáng.
Trong Hàn Giang Thành có rất nhiều người. Phần lớn người trong đó, không người trên giang hồ biết được tên của bọn hắn, cũng không người biết được thân phận của bọn hắn. Bọn hắn giống như một mắc xích nho nhỏ trong bộ máy móc cực lớn, hỗ trợ nhiều chuyện theo tuần tự.
Năm ấy, sư tôn dẫn một tiểu cô nương sáu tuổi tới gặp ta. Hắn nói, từ nay về sau, cô nương này đời đời kiếp kiếp, chỉ phụ trách một chuyện, chính là bảo dưỡng vòng vàng của ta.
Tựa như trong Hàn Giang Thành có người đời đời kiếp kiếp nuôi dưỡng bồ câu đưa tin, có người đời đời kiếp kiếp sao chép mật tín, có người đời đời kiếp kiếp bảo quản chìa khóa như thế. Đây là hệ thống cực lớn mà bí mật, dùng sức của ta, cũng chỉ làm nó hoạt động, lại không thể làm nó ngừng lại.
Tiểu cô nương bảo dưỡng vòng vàng cho ta gọi là Trương Oanh. Nàng dần lớn lên, rất chăm chỉ giúp ta bảo dưỡng vòng vàng, còn có lòng làm một dải lụa cho vòng vàng ấy. Ta lựa chọn không dạy cho nàng một ít võ công, chỉ cùng nàng nghiên cứu phương pháp đem dải lụa kia làm vũ khí đối địch.
Sau này ta phái rất nhiều người đi tìm kiếm tung tích của Bách Hiểu Sinh, có kẻ trở về, có kẻ lại không. Trương Oanh cũng mất tích mấy tháng, sau đấy có người nói, ở Vạn Tuyết Quật nhìn thấy nàng đã biến thành người thuốc.
Có một thuộc hạ tới tìm ta, muốn nhặt xác nàng. Ta xưng là tâm tư tinh tế, lại nhìn không ra bọn họ đã âm thầm quyết định bên nhau cả đời.
Ngày sau vị hôn phu của Trương Oanh cũng đã chết trong trận chiến với Công Tử Vũ. Hắn rất am hiểu che giấu tung tích, ta vốn tưởng hắn sẽ không chết, nhưng rốt cuộc vẫn chết đi.
Sau này ta lại có một thị nữ mới, giúp ta bảo quản vòng vàng. Lần này ta định ra danh phận thầy trò cùng với nữ oa, đem cả đời sở học dốc sức truyền dạy cho nàng, hi vọng nàng có thể tự bảo vệ mình, nếu cần đi đối phó cũng nhất định đối phó được.
Về sau lại có một trận chiến mới. Bộ hạ của ta liên tục có người chết đi, cũng có người liên tục gia nhập. Lần thảm thiết nhất là đệ tử bát hoang như thiêu thân lao đầu vào lửa, tạm thời cản trở bước tiến xâm lược phía nam của Khiết Đan.
Nhưng chúng ta cũng biết, tất cả thái bình trên đời này cũng chỉ là nhất thời. Một trận chiến mới, cũng sẽ lại đến.
Ta đem vòng vàng tặng cho đệ tử. Khi đó phủ tạng của ta trải qua nhiều năm chinh chiến đã bị ăn mòn, mà nàng tuổi trẻ lực thịnh, thiên phú rất tốt. Vòng vàng trong tay nàng, so với trong tay ta có thể thể hiện ra uy lực mạnh hơn.
Nàng cầm lấy vòng vàng ấy, cực kì nghiêm túc nói với ta, sư tôn, từ nay về sau, ta sẽ bảo hộ ngươi —— đã rất lâu rồi, không có ai nói với ta rằng người ấy sẽ bảo hộ ta, ta nhìn ánh mắt trong veo của nàng, cười rộ lên nói, được.
( Còn tiếp )
- Candy -
Không có nhận xét nào